Thời trung đại

Tìm hiểu về triết học kinh viện 

Trong bài viết bài sẽ giúp bạn tìm hiểu về triết học kinh viện là gì? Triết học kinh viện là một trào lưu triết học phát triển ở châu Âu thời trung đại, bắt đầu từ thế kỷ IX và kéo dài đến thế kỷ XIV.

Triết học kinh viện là gì?

Chủ nghĩa kinh viện (tiếng Anh: scholasticism), còn gọi là triết học sĩ lâm, là một trường phái triết học tại châu Âu thời Trung Cổ dựa trên phương pháp phân tích. Đây là trường phái chính được giảng dạy tại các đại học từ khoảng 1100 tới 1700. Bản thân các viện đại học, có nguồn gốc từ trường học thuộc các đan viện và nhà thờ chính tòa Công giáo, được các nhà kinh viện lập nên.

triet-hoc-kinh-vien

(Triết học kinh viện là một trào lưu triết học phát triển ở châu Âu thời trung đại, bắt đầu từ thế kỷ IX và kéo dài đến thế kỷ XIV. Triết học kinh viện là sự kết hợp giữa triết học Hy Lạp – La Mã cổ đại với tư tưởng của đạo Kitô.

Chủ nghĩa kinh viện còn gọi là triết học sĩ lâm, là một trường phái triết học tại châu Âu thời Trung Cổ dựa trên phương pháp phân tích. Đây là trường phái chính được giảng dạy tại các đại học từ khoảng năm 1100 đến 1700. Các viện đại học có nguồn gốc từ trường học thuộc các đan viện và nhà thờ chính tòa Công giáo được các nhà kinh viện lập nên.)

Nguồn gốc và sự hình thành 

Chủ nghĩa kinh viện không hẳn là một triết học hay thần học cho bằng một phương pháp học tập, vì nó nhấn mạnh về lý luận biện chứng để mở rộng kiến thức bằng cách suy luận và giải quyết mâu thuẫn tư tưởng. Tư tưởng kinh viện cũng được biết đến với phân tích ý niệm chặt chẽ và việc rút ra một cách cẩn thận các khác biệt.

Trong lớp học và trong viết văn, nó thường có dạng rõ ràng của một cuộc tranh luận; một chủ đề được rút ra từ truyền thống được đề cập trong hình thức của một câu hỏi, những câu trả lời đối lập được đưa ra, một đề nghị phản lại được tranh luận và các lập luận đối ngược bị bác bỏ.

Bởi vì sự nhấn mạnh vào phương pháp biện chứng nghiêm ngặt, chủ nghĩa kinh viện cuối cùng đã được áp dụng cho nhiều lĩnh vực nghiên cứu khác. Nó vừa là phương pháp vừa là một hệ thống hướng tới việc hòa trộn thần học Kitô giáo của các vị Giáo Phụ với triết học Hy Lạp của Aristotle.

Triết học kinh viện phát triển ban đầu từ các tu viện Kitô tới các đại học Âu châu. Các tổ chức đầu tiên ở phương Tây được coi là trường đại học được thành lập tại Ý, Pháp, Tây Ban Nha và Anh vào cuối thế kỷ 11 và 12 cho các nghiên cứu về Giáo dục các môn khai phóng, pháp luật, y học, và thần học, như Schola Medica Salernitana, trường Đại học Bologna, và Đại học Paris.

Khá khó để xác định ngày mà tại đó chúng đã trở thành các trường đại học thực sự. Là một chương trình, triết học kinh viện bắt đầu như là một nỗ lực hài hòa trên phần của các nhà tư tưởng Kitô giáo trung đại, để hài hòa các cơ quan khác nhau của truyền thống riêng của họ, và để hòa giải thần học Kitô giáo với triết học cổ đại, đặc biệt hơn cả là Aristotle và phái Tân Platon.

Đặc điểm cơ bản của triết học kinh viện

Triết học kinh viện là một phương pháp tranh luận, lập luận mà không quan tâm đến nội dung của cuộc tranh luận đó. Các đặc điểm của triết học kinh viện bao gồm:

  • Tập trung vào việc sử dụng lý luận và logic để chứng minh các vấn đề.
  • Không quan tâm đến đúng hay sai của các vấn đề được tranh luận, mà chỉ quan tâm đến việc chứng minh mối liên hệ giữa các ẩn số.
  • Đòi hỏi người tranh luận phải có kiến thức rộng và kỹ năng lập luận tốt.
  • Góp phần đưa triết học phát triển và phổ biến rộng rãi trong thời kỳ phục hưng châu Âu.
  • Tuy nhiên, triết học kinh viện bị chỉ trích vì quá chú trọng vào hình thức và không chú ý đến thực tế.

Các nhà triết học kinh viện tiêu biểu

Triết học kinh viện là một trào lưu triết học phát triển ở châu Âu thời trung đại, bắt đầu từ thế kỷ IX và kéo dài đến thế kỷ XIV. Triết học kinh viện đã sản sinh ra nhiều nhà triết học nổi tiếng, tiêu biểu như:

  • Peter Abelard (1079 – 1142): Nhà triết học người Pháp, là một trong những nhà triết học có ảnh hưởng nhất của thời Trung cổ. Abelard nổi tiếng với các tác phẩm về logic, triết học và thần học.

peter-abelard-1079-1142

  • Thomas Aquinas (1225 – 1274): Nhà triết học người Ý, là một trong những nhà triết học quan trọng nhất của thời Trung cổ. Aquinas nổi tiếng với tác phẩm “Summa Theologica”, một tác phẩm tổng hợp triết học và thần học của thời Trung cổ.

  • John Duns Scotus (1266 – 1308): Nhà triết học người Scotland, là một trong những nhà triết học quan trọng nhất của thời Trung cổ. Scotus nổi tiếng với các tác phẩm về thần học, triết học và tâm linh.

Tác giả:

Nguyễn Thúy là một nhà nghiên cứu lịch sử nổi tiếng với những đóng góp quan trọng trong lĩnh vực văn hóa và lịch sử Việt Nam. Sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, bà Nguyễn Thúy sớm thể hiện niềm đam mê đặc biệt với các câu chuyện lịch sử và di sản văn hóa dân tộc. Bà đã dành nhiều năm nghiên cứu và khám phá các tài liệu lịch sử quý giá, từ đó đóng góp nhiều công trình nghiên cứu có giá trị cho cộng đồng học thuật và xã hội.Nguyễn Thúy tốt nghiệp Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội, chuyên ngành Lịch sử. Bà tiếp tục học cao học và nhận bằng Tiến sĩ Lịch sử tại Đại học Quốc gia Hà Nội, nơi bà đã có những nghiên cứu sâu rộng về các triều đại phong kiến Việt Nam, đặc biệt là các giai đoạn Lý, Trần và Lê sơ. Bà cũng tham gia nhiều dự án nghiên cứu về văn hóa và lịch sử Đông Nam Á, góp phần làm phong phú thêm hiểu biết về khu vực này.